Cất

Cuối ngày dài gom cảm xúc cất đi,
Chợt nhận ra chẳng còn gì để mất.
Những cảm xúc đâu phải là vật chất,
Cũng có ngày biến mất, tiêu tan.


Có người buồn, cất tiếng khóc than.
Người lặng câm, nhưng ngập tràn nước mắt.
Và có người chẳng hề thay sắc mặt,
Miệng cất lời, tim thắt chặt câu ca.


Có những điều ta chẳng thể nói ra.
Đã chôn sâu, mãi chỉ là ký ức.
Rồi một đêm ta giật mình, thổn thức
Còn lại gì ký ức của riêng ta...

Comments

Popular posts from this blog

Bà ơi bà!

Ngày xửa ngày xưa

Tạm