Nó lừ lừ từ phòng trong bước ra, buông thõng 1 câu: “Bà nghỉ rồi…” … Ngày bé nó sống trong khu tập thể nhà cấp 4, nhà nó cách nhà ông bà chỉ độ chục mét. Từ lúc nó bắt đầu biết nhớ mọi việc, nó đã thấy bà. Bố mẹ nó bận đi lo toan, kiếm tiền vì tương lai của nó (và của em trai nó sau này), nên nó chủ yếu ở với ông bà. Nó ăn với bà, ngủ với bà, được bà dắt theo đi chợ. Nó vẫn nhớ bà dạy nó đọc chữ, thằng bé lít nhít hơn 3 tuổi ngồi xoạc chân hết cỡ mà vẫn ngồi gọn trong tờ báo Quân đội nhân dân trải ra sàn nhà, chống 2 tay xuống và đọc to cho bà vừa ngồi đan vừa nghe. Giờ nhớ lại có khi cái bài báo đấy bà chả đọc mấy lần rồi, nhưng bà thích nghe nó đọc, và nó cũng thích “bà ơi con đọc báo cho bà nghe nhé”. Bà còn đưa cho nó đọc mấy quyển truyện từ “kinh điển” như “Dế mèn phiêu lưu ký” cho đến quyển ít người biết như “Chuyến đi của mày mạy”. Nó còn mò mẫm lôi được cả mấy quyển ca dao, truyện cổ tích, rồi cả thơ Tố Hữu nữa chứ. Hồi đó có lần k biết nó ăn phải cái gì, bị mất nư...
Nếu tôi chết, bạn có buồn không? Bạn có giữ tôi ở trong lòng? Cho mảnh hồn tôi lại được sống, Tim bạn thôi khắc khoải chờ mong. Nếu tôi chết, bạn có buồn không? Có nhớ thương tôi suốt năm ròng? Hay nghĩ đến tôi và trách móc, Bỏ bạn một mình bước qua sông. ... Tôi đi, mong bạn hãy cứ vui. Đời có đắng cay, ắt có bùi. "Cõi tạm", chẳng ai là mãi cả. .......
Comments
Post a Comment